JavaScript is off. Please enable to view full site.

Cuộc Sống Tự Chôn Vùi

182 người đang đọc truyện này.
Tác giả
Thể Loại Trinh Thám Trinh Thám Truyện Dài Văn Học
Tình trạng Full
Lần Cuối Cập Nhật
Năm xuất bản 2023
Số Chữ 88,473
Truyện Dịch 100%
Lượt xem: 170
Nghe từ đầu
Tổng đề cử Cuộc Sống Tự Chôn Vùi
Đã có 11 người đánh giá / Tổng đề cử
Tiểu thuyết trinh thám “Cuộc sống tự chôn vùi” - cuốn tiểu thuyết đầu tay của tác giả Allen Eskens - đã chinh phục cả những độc giả khó tính. Cuốn sách đạt giải “Tiểu thuyết trinh thám xuất sắc nhất” của giải Rosebud và được đề cử là “Tiểu thuyết đầu tay xuất sắc nhất” của năm giải khác, bao gồm cả giải thưởng uy tín Edgar. Sách do NXB Văn học và Phúc Minh Books xuất bản và phát hành. Tiểu thuyết kể về Joe Talbert, chàng sinh viên đại học Minnesota, phải thực hiện bài tập viết tiểu sử về một người lạ được giao trên lớp. Khi thời hạn cận kề mà không tìm được ai để phỏng vấn, Joe quyết định đến viện dưỡng lão Hillview Manor. Tại đây, cậu gặp Carl Iverson, một cựu chiến binh Việt Nam đang sống những ngày cuối đời cùng căn bệnh ung thư tuyến tụy. Ông được tha bổng sau 30 năm ngồi tù vì tội cưỡng hiếp và giết chết cô bé 14 tuổi, Crystal Hagen. Khi bắt đầu, Joe lo sợ cho bài viết của mình: “Tôi đến Hillview để tìm kiếm một người lính, nhưng thay vì thế, tôi lại tìm thấy một kẻ sát nhân”. Tuy nhiên, khi từng manh mối được lật mở, người đàn ông mang danh kẻ sát nhân ấy lại có một bộ mặt hoàn toàn khác. Joe gặp Virgil, đồng đội của Carl, người đã chứng kiến những hành động anh hùng của Carl và khẳng định ông không thể là kẻ giết người. Sau đó, Joe phát hiện một chi tiết lạ lùng từ tấm ảnh cũ về hiện trường vụ án, điều đã bị bỏ qua tại phiên tòa. Thế nhưng, nếu Carl không giết Crystal, tại sao ông không bao giờ nói rằng mình vô tội? Điều gì đã xảy ra với ông tại Việt Nam? Phải chăng kẻ giết người thực sự vẫn đang nhởn nhơ, sống tự do ngoài kia? Joe trở thành một thám tử nghiệp dư, cùng với sự trợ giúp của Lila, cô gái hàng xóm xinh đẹp nhưng lạnh lùng. Bên cạnh đó, mẹ Joe bị ngồi tù vì lái xe trong tình trạng say rượu, buộc Joe phải chăm sóc đứa em trai mắc bệnh tự kỉ. Cùng lúc với công cuộc truy tìm manh mối ngày càng nguy hiểm, Joe bị kìm kẹp giữa hai sự lựa chọn đại học hay gia đình. Liệu Joe có thể tìm ra sự thật trước khi mọi thứ quá muộn?Tôi nhớ cái cảm giác mình bị quấy rầy vì sự kinh hãi và đè nén bởi một cơn sóng của điềm gở, thứ đã lởn vởn trong đầu tôi và rồi một lần nữa trào lên thành những gợn sóng lăn tăn khi tôi đang tiến tới chiếc xe của mình, vào buổi chiều tối hôm đó. Mọi người gọi nó là sự linh cảm, một cảnh báo sớm từ con mắt thứ ba, con mắt có thể chứng kiến mọi vật từ những bước ngoặt của thời gian. Tôi chưa từng tin vào bất cứ điều gì tương tự, tuy nhiên tôi sẽ thú nhận rằng, đã có nhiều lần tôi nhớ lại ngày hôm đó và trăn trở: nếu số phận đã thực sự thì thầm vào tai tôi - nếu tôi biết trước rằng việc này có thể làm thay đổi rất nhiều thứ - liệu tôi có lựa chọn một hướng đi an toàn hơn không?Liệu tôi có rẽ trái ngay tại nơi mà trước đó tôi đã rẽ phải? Hay chăng, tôi vẫn sẽ đi trên con đường đưa tôi tới Carl Iverson?Đội bóng Minnesota Twins của tôi đã được lên lịch đấu với đội Cleverland Indians, trận đấu đã hâm nóng bầu không khí của một buổi tối tháng 9, nhằm trao cúp vô địch cho đội thắng cuộc trong vòng chung kết. Không bao lâu nữa, những ánh đèn sân vận động Target Field sẽ sáng rực một góc trời thành phố Minneapolis1*, ánh lên những hào quang của sự hãnh diện, nhưng, tôi đã không thể tới đó để chứng kiến khoảnh khắc tuyệt vời ấy; chỉ vì không đủ điều kiện chi trả cho khoản học phí đại học của mình, nên thay vào đó, tôi đã làm công việc tại cửa ra vào của quán bar Molly và thi thoảng liếc trộm trận đấu được truyền hình trực tiếp trên chiếc tivi treo bên trên quầy bar trong khi liên tục kiểm tra giấy phép lái xe của khách hàng và khống chế những gã say rượu - đây không phải là con đường sự nghiệp mà tôi lựa chọn, tuy nhiên ít nhất nó có thể chi trả cho khoản tiền thuê nhà của tôi.1* Minneapolis: thành phố lớn nhất ở tiểu bang Minnesota, Liên bang Mỹ, là thủ phủ của quận Hennepin. Thành phố nằm cả trên hai bờ của sông Mississippi.Thật kỳ lạ, giáo viên hướng dẫn cấp III của tôi không bao giờ nhắc đến từ “đại học” trong bất kỳ một cuộc gặp gỡ nào giữa chúng tôi. Có lẽ bà ấy đã “ngửi” thấy mùi của sự sợ hãi trong nỗi tuyệt vọng, thứ bốc ra từ bộ quần áo cũ mèm mà tôi vẫn khoác lên người.Mời các bạn đón đọc Cuộc Sống Tự Chôn Vùi của tác giả&nbs
Mới nhất
1 năm trước
    Tổng đề cử 0
    Tuần 170
    Tháng 170
    loading
    loading