Thể loại: Điền văn, Sủng, Thanh xuân vườn trường, Không gian tùy thân
Nhân vật chính: Trương Thiến x Tôn Đông MặcNam chính mặt than, phúc hắc. Nữ chính chậm chạp trong chuyện tình cảm.
Ai nói có "không gian" thì phải kinh thiên động địa, ai nói có "không gian" thì không gì không làm được.
Hãy nhìn cô gái nhỏ trùng sinh mang theo "không gian" như thế nào, tiếp tục cuộc sống gia đình đơn giản an nhàn như thế nào.
"Tác dụng của 'không gian' rất nhiều, 'không gian' dùng rất tốt."
"Nói ví dụ?"
"Ngồi xe lửa không cần mang theo hành lý."
"Ừ."
"Đi dạo phố có thể tùy tiện mua đồ."
"Tạm được."
"Tùy thời có ăn."
"Cái này hay."
"Trong kỳ thi, gian lận không sợ bị bắt."
". . . . . ."
Đây là cuộc sống đơn giản của một người bình thường.
Đoạn trích 1: Gặp lại“Này, các cậu nhìn xem. Kia có phải là Tôn Đông Mặc không?”
“Có lẽ là... cậu ấy.” Trương Thiến có chút do dự, cô không chắc chắn. Tính ra đã 8 năm rồi Trương Thiến chưa gặp lại hắn.
Đoạn trích 2: Thổ lộ - Nụ hôn đầuGiọng nói của Tôn Đông Mặc vang lên sau lưng cô: “Ban đầu, nói không gặp không về, là tôi thất ước với em.”
Toàn thân Trương Thiến cứng đờ.
Tôn Đông Mặc nói tiếp: “Không phải tôi đùa giỡn em, tôi không hề chơi đùa chuyện này, ngày đó, tin ba tôi bị thương đến quá đột nhiên, tôi không có thời gian nói rõ với em.” Dừng một chút, hắn nói: “Thật xin lỗi.”
“Sơ trung, thích trêu chọc em chỉ vì muốn được em chú ý, để ánh mắt em có thể nhìn tôi nhiều hơn, nhưng… em lại sợ tôi… ”
Đoạn trích 3: Tính phúcNgậm lấy đôi môi đỏ thắm kia, tay cũng không chịu dừng lại…
…
Trương Thiến vươn tay ngăn cản: “Thật ngứa.”
Tôn Đông Mặc thiếu chút nữa bật cười, “Ngoan, lập tức sẽ không ngứa.”
…
Trương Thiến chỉ cảm thấy có một luồng điện chạy dọc cơ thể, không ngừng khuếch tán, tê tê dại dại, ngón chân cũng không nhịn được mà cong lên.
“Dừng, dừng lại.”
“Quá muộn rồi.”
Cô dùng tới 18 năm chờ đợi tình yêu, dùng thời gian 2 năm nuôi dưỡng tình yêu, dùng 3 năm để bảo vệ tình yêu, cuối cùng chỉ dùng gần 2 tháng, tiến vào nấm mộ tình yêu – Bọn họ lĩnh chứng rồi!
Đoạn trích 4: Tai nạnHai mắt Trương Thiến mờ đi bởi màu đỏ của máu, cô ngẩng đầu, cố nhìn chiếc xe hơi màu đen biến mất trong tầm mắt…
Vẫn không thể tránh khỏi sao?
Trương Thiến cảm thấy sức lực đang từ từ biến mất, chỉ mở mắt thôi cũng đã quá sức, rốt cuộc, cô không thể cầm cự được nữa, nhắm hai mắt lại.
Lúc này, bất ngờ vang lên tiếng hét chói tai của người phụ nữ nào đó, ẩn chứa quá nhiều sợ hãi.
“Giết người, giết người rồi!!!”