Dương Hiểu Đồng, một nữ sinh viên bình thường đến không thể nào bình thường hơn.
Một lần vô tình, phát hiện người mình yêu sâu đậm cùng bạn thân mình phải bội!
Nguyên lai tất cả mọi thứ cô tưởng là tình yêu sâu đậm cũng chỉ là lừa dối, sự khinh bỉ chán ghét mới chính là sự thật về cảm xúc họ dành cho cô.
Khi cô đau khổ đến muốn chết đi sống lại, thì một Thiên Thượng Bảo Điển không biết từ đâu trên trời rơi xuống.
Từ đây, tất cả các loại kỳ ngộ cùng nhau kéo đến.
Trở nên xinh đẹp, thông thạo các kỹ năng: ngoại ngữ, khiêu vũ, luyện đan, nhạc khí, lễ nghi,…tất cả mọi thứ cô từ từ học thông thạo một cách dễ dàng
Sau tất cả, sự kiên cường, ngạo khí…sáng rọi tỏa ra mị lực bốn phương, càng đưa tới vô số thiên tài tuấn nam cùng nhau tranh đoạt.
Hắn, lãnh khốc tà mị
Hắn, tuấn dật ôn nhu
Hắn, bá đạo si tình
Vô số hắn, hắn….
Đối mặt với tình yêu, cô cười nhạo không thôi, cuối cùng ai có thể dùng tình cảm chân thành ấm áp làm tan chảy trái tim băng giá này….
Đoạn ngắn 1:
"Dương Hiểu Đồng, ngươi tiện nhân này, ngươi cho rằng dùng đồ trang điểm là có thể biến thành mỹ nữ sao?” Ngày xưa là bạn tốt, mỹ nữ Lâm Tử Di cướp đi bạn trai của cô, vẻ mặt ghen ghét nhìn.
Dương Hiểu Đồng sau khi ‘trùng sinh’ hào quang bắn ra bốn phía
Khóe mắt hiện lên một tia châm biếm, giương mắt nhàn nhã nhìn mỹ nữ trước mặt : “Lâm đại mỹ nữ đồ trang điểm xác thực so với ta nhiều”.
“Ngươi… Tiện nhân này!” Lâm Tử Di nghe ra trong lời nói Dương Hiểu Đồng có ý cười chế nhạo, tay phải nâng lên muốn cho cô cái tát.
“Ba!” Một cái tát hung hăng đánh vào khuôn mặt Lâm Tử Di đã sớm vặn vẹo.
Dương Hiểu Đồng trên cao nhìn xuống mở miệng nói: “Tiện nhân!“
Sau đó, với ánh mắt không thể tin tưởng của mọi người trong lớp, cao ngạo đi ra khỏi phòng học.
Đoạn ngắn 2:
“Nếu đau lòng, vai anh có thể cho em mượn.” Trương Doãn Kiệt ôn nhu nhìn Dương Hiểu Đồng, trong mắt là tràn đầy đau lòng. Khóe miệng nở nụ cười tươi
“Không cần, ta không yếu đuối như vậy.” Cô cho tới bây giờ đều không cần ỷ lại bất luận kẻ nào.
Người đáng giá cho cô thương tâm sẽ không để cho cô thương tâm, nếu đối phương làm việc khiến cô thương tâm, liền chứng minh hắn là không đáng! Đã không đáng, kia làm sao phải thương tâm?
“Ở trước mặt của anh, em không thể yếu đuối một chút sao?” Nhìn hai mắt cô quật cường, hắn thực sự rất đau lòng, chẳng lẽ cô không biết cô kiên cường chống đỡ càng chọc người đau lòng sao?
“Ta, cho tới bây giờ cũng không phải là một người yếu đuối !” Từng chữ từng chữ từ miệng Dương Hiểu Đồng truyền ra, lại kiên định hữu lực như vậy.
Đoạn ngắn 3:
“Hiểu Đồng, tin anh! Vô luận bọn họ thế nào phản đối, anh đã nhận định một người là em!” Nghiêm Tuấn Trạch vẻ mặt trịnh trọng nói hứa hẹn của hắn, chỉ cần cô nguyện ý, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không do dự.
“Hiểu Đồng, từ nay về sau, trong lòng anh trong mắt anh cũng chỉ có một mình em, cho anh một cơ hội được không?” Doãn Lăng Hạo phóng đãng không kiềm chế được lần đầu tiên cam tâm tình nguyện thu hồi chi tâm du tử chính mình, chỉ hy vọng có thể vẫn bồi ở bên cạnh cô.
“Vô luận lúc nào, anh cũng sẽ là hậu viên cường lực của em, nếu như hắn không muốn em, nhớ kỹ còn có anh hội vẫn chờ em.” Trương Doãn Kiệt, thiên chi kiêu tử buông xuống tôn nghiêm của hắn, chỉ vì hạnh phúc của cô.