VĂN ÁN
Ôn Minh Lan sinh ra hèn mọn, làm nô cho Ôn phủ, lại yêu một người làm khuynh đảo vô số nữ tử trong kinh, quang phong tễ nguyệt, thuần khiết dịu dàng, Tô tiểu công tử.
Tiểu công tử sinh ra danh môn, trong lòng có bạch nguyệt quang.
Bạch Nguyệt Quang chính là chủ tử của Ôn Minh Lan, đại cô nương Ôn gia.
Thân phận của cô nương quý phái, ít ngày nữa sẽ gả vào Đông Cung làm Thái tử phi.
Tô tiểu công tử đối với Ôn Minh Lan mà nói, giống như tiên, cao không thể chạm tới, là hai thế giới khác nhau.
Nàng biết mình không xứng với công tử, cũng chưa bao giờ nghĩ tới làm thế thân của cô nương, chỉ muốn đi theo công tử.
Một đường làm bạn với tiểu công tử đi xa đến đại doanh Tây Bắc, thậm chí định cư ở biên quan khổ hàn đến tột cùng.
Chỉ tiếc, trong mắt công tử cho tới bây giờ chỉ có cô nương, cho dù nàng đi theo làm bạn như thế nào, cũng chưa từng liếc mắt nhìn nàng nhiều một cái.
Ôn Minh Lan phát hiện mình chung quy quá ngây thơ, đến cùng đều là tham lam, ở bên cạnh công tử đã lâu, sẽ có vọng tưởng không nên có.
Năm đó, nàng nghĩa vô phản cố[1], giục ngựa rời kinh.
Khi đuổi kịp tiểu công tử thì tuyết đã rơi dày đặc.
Sau đó, cuối cùng nàng đã chết, không còn có thể lừa dối chính mình.
Lúc rời khỏi tiểu công tử, cả người vẫn đầy hoa tuyết.
Cô độc.