Editor: phuonganhdao229Convert: ngocquynhSố chương: 10 chương
Cô gái này làm sao vậy? Tại sao anh lại có cảm giác mỗi câu nói của cô đều nhằm vào anh, có ý kiến gì với anh sao?
Anh rõ ràng không biết cô mà!
Người vừa cay vừa độc như cô, nếu như đã từng gặp qua nhất định anh sẽ không quên.
Hay là. . . . . . Anh không cẩn thận đắc tội với cô rồi?
Nếu không thì tại sao mỗi lần gặp mặt cô đều dùng ánh mắt như muốn giết người để nhìn anh, giống như anh có thâm cừu đại hận với cô vậy chứ?
Nhưng không thể có khả năng đó được!
Nghĩ mà xem, cậu hai nhà họ Cổ như anh, phong độ, nhẹ nhàng, tự do, phóng khoáng, đối với tất cả các cô gái, anh đều cẩn thận che chở giống như báu vật, sao có thể có cô gái chán ghét anh chứ?
Nghĩ đến vỡ đầu cũng không nghĩ ra nguyên nhân, vậy anh cũng không ngại học hỏi, có được không?
Cô gái này lại không chịu nói rõ ràng, giải thích cặn kẽ cho anh hiểu, chỉ nói anh là "Quý nhân đa vong sự".
*Quý nhân đa vong sự: Quý nhân thường quên sự việc. Một câu thành ngữ của Trung Quốc, thường dùng để châm biếm, chế giễu người hay quên.
Muốn chơi trò giải đố với anh sao?
Được, vậy thì anh sẽ tự đi tìm đáp án!
Càng tiếp cận cô, càng hiểu biết cô, anh càng cảm thấy cô gái này thật sự rất đặc biệt, cá tính của cô lương thiện, thẳng thắn, hay lo chuyện bao đồng.
Lại còn không thèm đếm xỉa đến sự khiêu khích và lấy lòng của anh.
Càng như vậy, anh càng cảm thấy có hứng thú với cô, dứt khoát muốn lừa gạt cô về làm vợ. . . .