Một áng điền văn như nước trong, như sương sớm, không gia đấu, không cung đấu, không phản diện. Truyện kể về một nhà kia ở đầu thôn tây, cả nhà rúc trong ổ ấm biết nhường nào!
Nhà ấy có 5 đứa cháu trai và hai đứa cháu gái, mỗi ngày đánh mắng cười đùa lớn lên. Cha mẹ hòa thuận, con trẻ ngoan ngoãn, hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau cùng trải qua hoạn nạn.
Rồi bọn nhỏ lớn lên, tự lập nghiệp, thành thân và cắm rễ đâm chồi nơi Đào gia thôn non xanh nước biếc ấy!