Đã có 11
người đánh giá / Tổng đề cử
5.00
Truyện Audio - Xin gởi tới quý vị và các bạn thính giả câu chuyện ngắn " Cây bút thần " mời các bạn lắng nghe.
Cây bút thần
Tôi ngồi mân mê cây bút. Trông nó chẳng có gì đặc biệt, ngoại trừ việc nó là món quà sinh nhật mà ông ngoại tặng cho tôi. Tôi còn nhớ là tôi đã thất vọng nhường nào khi nhận được nó. Giá như ông cứ đưa tiền cho tôi như bố mẹ còn hơn. Như thế tôi còn có thể đi xem phim hoặc mua giày. Đằng này chỉ là một cây bút, mà lại là một cây bút thật tầm thường và thô kệch, cầm chẳng êm tay như những cây bút khác, có lẽ nó từng là mốt bút được người ta dùng thời bao cấp chăng. Dẫu sao thì bây giờ nó lại trở nên quí giá. Đó là món quà cuối cùng ông ngoại tặng cho tôi. Ông tôi mất một tuần sau đó vì bị đột quị.
Tôi cũng chẳng định dùng nó đâu nhưng tự nhiên mấy cái bút của tôi biến đâu mất, thế là tôi vơ đại cây bút này nhét vào cặp. Hôm sau đến lớp khi thấy tôi dùng cây bút này, Như Quỳnh, cô bạn ngồi cùng bàn, ngạc nhiên nói:
- Ơ, cây bút của Kiên nhìn buồn cười thế!
- Quà sinh nhật ông ngoại tặng tớ đấy. Chắc nó là mốt thời ông còn đi học- tôi đùa.
- Ôi, hàng độc!- Như Quỳnh cười khúc khích.
Đúng lúc ấy thì cô giáo bước vào lớp. Vừa bước vào, cô đã nói một câu làm chân tay tôi rụng rời:
- Các em lấy giấy ra làm bài một tiết.
Tôi thầm nhủ: “Ôi thôi, ác mộng lại đến rồi”. Tôi vốn rất dốt môn hình học. Thực ra thì tôi dốt đều tất cả các môn nhưng môn hình học thì đặc biệt dốt. Mỗi lần kiểm tra hình là tôi lại ngồi vật vã với những nỗi lo sợ: sợ điểm kém, sợ bị mẹ mắng, sợ bị cô bắt được mình đang nhìn bài bạn. Tôi vừa chép đề cô đọc mà vừa thấy nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Đề bài nghe đã thấy rắc rối rồi, không biết đến lúc làm thì còn thế nào. Tôi vẽ hình ra, trông chẳng có triển vọng gì là mình sẽ giải được dù chỉ là câu a, câu dễ nhất. Tôi ngó sang bài Như Quỳnh. Cô ấy đang hí hoáy làm.
- Kiên ! Không được nhìn bài bạn- cô giáo nhắc tôi.
Trời ạ, cả lớp quay lại nhìn tôi. Thật là xấu hổ quá đi mất. Nhưng cũng chẳng sao, đằng nào thì bọn nó cũng biết tôi dốt và hay nhìn bài rồi. Tôi cũng đã quen với cảm giác nhục nhã đến mức trơ rồi. Điều tồi tệ hơn là cô đã để mắt đến tôi và bây giờ thì khó mà làm ăn gì được. Chỉ còn cách là tự làm thôi. Chắc là tôi lại ăn điểm kém rồi. Dẫu sao tôi cũng thử cầm bút lên và nghĩ lời giải cho bài toán. Nhưng trong lúc đầu óc tôi vẫn là một đống lộn xộn ngổn ngang thì cái tay tôi lại bắt đầu viết. Tôi không tin nổi vào mắt mình! Cái tay tôi đang tự viết bài mà không hề theo sự điều khiển của trí óc. Dường như nó biết là mình đang làm gì. Trông có vẻ như nó đang giải đúng. Thật buồn cười, cái tay tôi còn thông minh hơn cái đầu tôi. Bỗng dưng trong đầu tôi lóe ra một tia sáng. Chính là cây bút chứ không phải cái tay tôi! Chính nó đang tự giải bài tập. Đó là một cây bút thần. Cây bút ông ngoại tặng cho tôi là một cây bút thần. Tôi đã không nhận ra giá trị của nó. Loáng một cái, tôi đã thấy mình giải xong câu a và câu b. Còn lại câu c, tìm quĩ tích của một điểm, tôi chẳng bao giờ mơ là mình có thể làm được thể loại câu hỏi này, bao giờ nó cũng là câu khó nhất. Nhưng với cây bút thần trong tay thì tôi chẳng có gì phải ngại, nó tự động vẽ thêm các đường thẳng và đường tròn. Tôi thích thú khi thấy mình vẽ đường thẳng không cần thước và vẽ đường tròn không cần compa. Lần sau chắc tôi khỏi cần mang bút chì để vẽ hình nữa. Cuối cùng tôi đã làm xong bài. Tôi nhìn sang bài Như Quỳnh, cô ấy vẫn chưa nghĩ ra câu c. Tôi bắt đầu ngồi ngó nghiêng xem bọn lớp mình làm bài thế nào. Tất cả đều đang miệt mài làm. Tôi là người làm xong bài đầu tiên.
- Kiên, sao em không làm bài đi mà ngồi phởn phơ thế?
- Dạ, em làm xong rồi ạ.
Câu nói của tôi khiến cô cũng như cả lớp đều kinh ngạc. Ai cũng biết tôi là đứa trong top mười người dốt nhất lớp, nếu không muốn nói là dốt nhất. Cô bèn nhắc:
- Thế thì em soát lại bài đi.
- Vâng ạ.
Đến lúc nộp bài, Như Quỳnh than thở với tôi:
- Câu c khó quá, tớ chẳng làm được. Kiên làm thế nào?
- À… phải kẻ thêm hình gì đó… tớ cũng quên mất rồi.
Cô bạn cùng bàn nhìn tôi với con mắt hoài nghi:
- Vừa làm xong mà đã quên?
Hôm sau khi được trả bài, tôi vô cùng xúc động. Trên ô ghi điểm của tôi là một con mười đỏ chói. Đó là những con số đẹp nhất mà tôi từng thấy. Lâu lắm rồi tôi mới lại có một con mười môn toán. Mẹ tôi hẳn sẽ mừng lắm. Tất cả là nhờ cây bút của ông ngoại. Ôi ông ngoại thật tuyệt vời. Nhờ có ông mà bọn bạn trong lớp tôi đã nhìn tôi với ánh mắt khác. Điểm mười của tôi là điểm mười duy nhất trong lớp. Thật khó mà diễn tả được cảm giác của tôi. Bao lâu nay tôi đã phải chịu đựng cảnh buồn rầu mỗi khi trả bài kiểm tra. Mỗi lần như thế tôi thường ngồi một góc giả vờ không nghe thấy bọn nó nháo nhác hỏi điểm nhau