Dịch giả: Phạm Minh Thuận
Chúng ta thường hay tìm kiếm những điều xa vời mà lãng quên những gì gần ngay trước mắt
Chúng ta cứ dõi theo hình bóng của ai đó mà chẳng phát hiện cũng có ai kia trong mắt đong đầy là hình bóng của ta
Có lẽ vì chúng ta chỉ để tâm đến những gì chúng ta yêu thích, quá ích kỉ để chia sẻ sự thân thương hay ban phát một chút niềm vui cho kẻ khác
Đôi lúc bản thân chính là không cam tâm vì đã hao hết tâm tư cho một ai đó, ngỡ rằng người ấy rồi sẽ cảm động, sẽ quay lại mỉm cười nắm lấy tay mình thì cuối cùng họ lại lựa chọn rời xa
Đôi lúc chính là cảm giác luyến tiếc, một chút hơi ấm, một chút thương yêu mà người đó từng mang lại, khiến ta nuôi hy vọng, khiến ta ảo tưởng niềm hạnh phúc trong tương lai
Nhưng thật ra, nếu chúng ta chịu nhìn bên cạnh, tự nhiên sẽ phát hiện hạnh phúc đang ở rất gần, rất gần mà thôi
Em cho rằng tình yêu của em không phải là dành cho anh. Em cho rằng rời xa anh, nước mắt em sẽ tuôn rơi, nhưng anh đã làm cho nước mắt của em hóa thành những hạt pha lê cứng cáp, làm cho nỗi nhớ của em biến thành đám mây trôi về một nơi rất xa.
Bản nhạc kết thúc, cuối cùng em cũng hiểu được nốt Sol cũng ẩn chứa nhiều bi thương. Hóa ra, không phải Thượng Đế mang anh đi, chỉ là Người cho rằng, phải để một người khác yêu em hơn anh, khiến em được làm một chú vịt con vui vẻ, hạnh phúc cả cuộc đời…
Giống như một câu nói: Sẽ thật đáng tiếc khi người bạn yêu thương nhất không phải sinh ra để dành cho bạn. Dẫu đau khổ, tiếc nuối bạn cũng chỉ đành nhìn người ấy ra đi. Nhưng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác sẽ mở ra. Điều quan trọng là chúng ta hãy thôi nhìn về nơi cánh cửa đã khép và hãy dũng cảm đi tìm cánh cửa mở ra cho mình