Văn án: Sinh ra vào hai mươi năm sau ngày tận thế, năm bốn mươi lăm tuổi từ dân chạy nạn đường phố trở thành cao thủ bậc nhất Hoa Họa.
Trong trận chiến cuối cùng giữa nhân loại cùng tang thi, cùng tang thi vương đồng quy vu tận, bóng tối bao trùm nhân loại gần bảy mươi năm chấm dứt, nghênh đón một tương lai mới.
Lúc một lần nữa mở to mắt, thời gian đã qua ba ngàn năm.
Lúc còn chưa rõ tình cảnh của chính mình thì bi kịch bị đóng gói mang tặng cho người ta.
Cảnh một: Trên chiến trường. Một bóng đen chợt lóe, đi kèm là hàn quang sắc bén, một thể biến dị cao ba mét nháy mắt bị chẻ đôi.
“Em tới làm gì?” Boss xụ mặt.
Bạn Quang nào đó bình tĩnh thu đao vào vỏ.
“Trong nhà không có gì chơi, ra ngoài dạo, đi ngang qua a.”
Cảnh hai: Nhìn mặt Boss, bạn Quang nào đó trầm mặc hồi lâu rồi vươn tay chọt chọt cái mặt than của mình, nghiêm túc nói: “Tôi xấu hổ a.”
Boss: “… …”
Cảnh ba: “Làm thiếu tướng phu nhân, hẳn có chút tinh thông nhạc khí đi?” Bạch Liên Hoa. (trong sáng ngây thơ như thánh nữ)
“Không biết.” Bạn Quang nào đó.
“Kia trà đạo?” Bạch Liên Hoa cười.
“Không biết.” Bạn Quang nào đó.
“Vậy cậu biết cái gì hả?” Bạch Liên Hoa đắc ý.
Bạn Quang nào đó cúi đầu suy tư.
Một lát sau, hàn quang chợt lóe, một thanh trường đao dừng trước mũi Bạch Liên Hoa hai cm.
“Chém người có tính không?”
Tiếng nói vừa dứt, ‘lạch cạch!’ một tiếng, cái bàn bị chẻ làm đôi.