Trọng sinh? Xuyên qua? A Mễ không biết nên như thế nào tính, nói là trọng sinh? Rõ ràng là 70 sau, lại đột nhiên biến thành 50 sau, này hai mươi năm như thế nào tính? Nói là xuyên qua? Nàng vẫn là nàng, bộ dạng không thay đổi, bớt cũng ở, chỉ là thu nhỏ tới rồi mười tuổi trĩ linh, vẫn như cũ không cha không mẹ.
Mặc kệ là nào một loại đi, nhật tử luôn là muốn quá, cho dù là bé gái mồ côi, cũng giống nhau có mùa xuân.
Bên ngoài thế giới khí thế ngất trời, đói khát hoành hành, A Mễ lại không nhanh không chậm, sợ gì, ta có bàn tay vàng đâu, dùng Nhất Dương Chỉ săn thú, dùng không gian cất giữ... Ngưu đâu!
Đến nỗi sinh hoạt, chỉ cần chính mình có thể ăn no, gì đều hảo thuyết.
Siêu dữ liệu - (Tiết lộ một số tình tiết truyện)
- Khúc Hồng Quân
- A Mễ
- Cố Tiểu Mễ
A Mễ, một người phụ nữ 35 tuổi từ thập niên 70, tỉnh dậy trong cơ thể của Cố Tiểu Mễ, một cô nhi 10 tuổi ở Trung Quốc năm 1962, sau khi cha mẹ cô bé qua đời vì nạn đói. Cô phát hiện ra một 'hệ thống bàn tay vàng' cho phép rút thăm trúng thưởng và đổi đồ vật giá trị lấy tích phân. Với mục tiêu sinh tồn, A Mễ cùng bạn bè Tú Chi và anh trai Tú Chi là Khúc Hồng Quân học cách đặt bẫy săn thú trong rừng. Trong một lần đi kiểm tra bẫy, họ phát hiện và cứu sống một bé gái sơ sinh bị bỏ rơi. Câu chuyện về gia đình bé gái, bị chính bà nội vứt bỏ và mẹ đứa bé tự tử vì tuyệt vọng, hé lộ sự tàn nhẫn của thời đại. A Mễ sau đó rút thăm trúng thưởng được kỹ năng 'ngàn cân chi lực'. Dù ban đầu cho rằng nó không thực tế cho con gái, cô nhanh chóng thích nghi và sử dụng sức mạnh để săn bắn, đỉnh điểm là hạ gục một con lợn rừng trong rừng sâu.
Hệ thống bàn tay vàng, có chức năng rút thăm trúng thưởng (đĩa quay) mỗi tháng một lần hoặc khi tích đủ 10 tích phân. Tích phân có thể kiếm được bằng cách thu thập và đổi các vật phẩm có giá trị (cổ vật). Hệ thống cũng có khả năng giám định giá trị của đồ vật. A Mễ đã rút được '10 cân gạo' và kỹ năng 'ngàn cân chi lực' (sức mạnh phi thường).
Truyện khắc họa chân thực và sống động cuộc sống khó khăn nhưng đầy nghĩa tình ở nông thôn Trung Quốc những năm 1960. Nữ chính A Mễ, dù xuyên không và mang theo tâm lý hiện đại, đã nhanh chóng thích nghi, thể hiện sự kiên cường và bản lĩnh trong việc sinh tồn. Các nhân vật phụ như Tú Chi và gia đình Khúc, cùng với các lãnh đạo thôn, cho thấy sự ấm áp, tương trợ lẫn nhau của tình làng nghĩa xóm trong hoàn cảnh khắc nghiệt. Sự phát triển của A Mễ từ một người lo sợ đến một 'nữ hán tử' có sức mạnh, cùng với những chi tiết về việc săn thú, kiếm ăn, sửa nhà, làm việc đồng áng, đều được miêu tả tỉ mỉ, tạo cảm giác rất 'đời' và đáng để theo dõi.
Mặc dù cốt truyện có yếu tố xuyên không và bàn tay vàng, nhưng tốc độ phát triển của năng lực và sự thay đổi cuộc sống của nữ chính khá chậm ở giai đoạn đầu, tập trung nhiều vào các hoạt động sinh tồn cơ bản. Một số tình tiết miêu tả cuộc sống quá khổ sở, đặc biệt là câu chuyện về đứa trẻ bị bỏ rơi, có thể gây cảm giác nặng nề và u ám. Việc bàn tay vàng ban đầu chỉ cho ra 'gạo' và sau đó là 'sức mạnh' mà A Mễ cho là không thực tế với con gái cũng có thể làm người đọc cảm thấy hơi thất vọng vì không có sự bứt phá nhanh chóng như các truyện khác. Đôi lúc miêu tả sự khắc nghiệt của thời đại khiến người đọc cảm thấy hơi mất động lực.
U là trời, truyện gì mà pace chậm rề rề vậy cà. Xuyên không mà 'golden finger' ban đầu chỉ cho gạo với sau đó là sức mạnh vật lý. Tính ra cũng hơi 'phế' so với mấy bộ khác, không có buff xịn sò gì để bay thẳng lên top liền. Đoạn tả về nạn đói với chuyện bé gái bị bỏ rơi xong bà mẹ treo cổ nghe mà tụt mood, nặng nề quá. Với lại, nhân vật nam chính (nếu có) không rõ ràng, ít chemistry. Kiểu này mà lên phim chắc thành 'Chị Đại Nông Thôn' chứ không phải 'Thiên Kim Trùng Sinh' đâu á.
- Chương 1: A Mễ (35 tuổi từ thập niên 70) tỉnh dậy trong cơ thể Cố Tiểu Mễ (10 tuổi) vào năm 1962, một cô nhi vừa mất cha mẹ trong nạn đói. Cô phát hiện 'bàn tay vàng hệ thống' có thể rút thưởng và đổi vật phẩm lấy tích phân, sau đó rút được '10 cân gạo' để giải quyết nạn đói.
- Chương 2: A Mễ cùng bạn bè, đặc biệt là Tú Chi, đi hái rau dại trong rừng và nhận ra sự cằn cỗi do nạn đói. Cô nảy ra ý định đặt bẫy săn thú ở khu vực đoạn nhai sâu trong rừng, nơi nguy hiểm nhưng có thể có con mồi.
- Chương 3: A Mễ và Tú Chi chuẩn bị dụng cụ và cùng nhau lên núi đặt nhiều bẫy ở khu vực đoạn nhai. Họ hy vọng sẽ có thu hoạch để cải thiện bữa ăn trong thời kỳ khó khăn này.