Nhặt được cái đâm choáng váng Ôn tiên sinh, cầm đi ấm giường vẫn là nấu canh.
(Sai, Ôn tiên sinh không biết nấu canh, tính tình lại xấu. Dù mất trí nhớ vẫn bá đạo như thường, sức lực phi thường đại nhưng cũng kiều khí, dán tờ ghi nhớ lên tay mà đã bị dị ứng rồi.
Tiểu Dụ Tễ như công chúa bị vây trong lâu đài chờ người cứu. Ba của cậu ấy bao vây cậu trong lâu đài, không được rời thành phố nửa bước, một tra nam ba ba. Nhưng công chúa của chúng ta càng thông minh.)
Đoạn trích: Đừng tưởng nhặt được người ta về là người ta sẽ nghe lời, trong chuyện này thì mơ đi. Đề cử
Dụ Tễ đem hết sức lực, ở ướt hoạt đá ngầm thượng dẫm không hai lần, mới đem Ôn Thường Thế túm đến bên cạnh xe, nhét vào hậu tòa. "Phanh" mà một chút đóng cửa xe sau, Dụ Tễ vòng qua xa tiền, ngồi vào điều khiển vị, lại quay đầu lại nhìn Ôn Thường Thế liếc mắt một cái.
Ôn Thường Thế khúc chân nằm ở đệm thượng, vẫn không nhúc nhích, trong bóng đêm nặng nề hôn mê, đảo làm Dụ Tễ nhớ tới hai người bọn họ lần đầu nhìn thấy kia một hồi, Ôn Thường Thế mục nếu không người bộ dáng.
Ngày đó ban đêm, Dụ Tễ bồi phụ thân hắn Thiệu Anh Lộc ở Nghi Thị ngoại hải câu cá.
Thu hoạch pha phong, đang muốn hồi trình khi, Thiệu Anh Lộc nhận được một cái điện báo.
CP: Ôn Thường Thế x Dụ Tễ, men bá đạo có quyền có tiền có quy tắc, ghét tiếp xúc gần với Nhân Loại công x thông minh đáng yêu có thể bán manh làm nũng lí trí nhỏ tuổi đáng yêu thụ