Đã có 1
người đánh giá / Tổng đề cử
3.00
Truyện dài Xóm Đạo của nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn đã được cập nhật CD bản gốc chất lượng cao, kính mời quý thính giả gần xa cùng thưởng thức, ngoài ra quý vị có thể thưởng thức truyện Đức mẹ đến với thế gian rất hay và ý nghĩa
Xin lưu ý trong tác phẩm này của nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn, tác giả có sử dụng 1 số ngôn từ khá mạnh bạo, quý vị nên cân nhắc trước khi thưởng thức
Phần 01 - 43:38 giây “Trên chiêc giường nhỏ kê sát vách, thầy Phán ngồi dựa lưng vào tường, duỗi thẳng hai chân. Mai ngồi trên lòng thầy, dạng hai chân ra, đưa lưng lại phía Thông. Hai cánh tay cô vòng qua ôm lấy cổ thầy Phán. Chiếc quần đen của cô máng trên nóc mùng, thòng hai ống xuống một khoảng dài cỡ hơn gang tay. Thầy Phán cúi xuống, úp mặt vào ngực Mai, hai bàn tay bấu lấy mông cô. Mai hơi ngửa cổ, nhắm mắt lại và rên lên nho nhỏ.”
Phần 01 - 42:36 giây “Tiếng Mai tiếp tục vọng ra:
- Ai biết thì chết! Tắt đèn đi!
Thầy Phán dịu dàng bảo:
- Anh thích để đèn. Anh muốn nhìn em mà! Đẹp như thế này mà không cho người ta nhìn à? Tắt đèn thì rõ là áo gấm đi đêm!
Mai nũng nịu nói:
- Không tắt đèn thì ít ra cũng phải buông mùng xuống chứ. Em ngượng lắm!”
Phần 02 - 2:40 giây “Chiếc áo dài trắng, cái quần đen, cái áo lót, trong nháy mắt biến thành những mảnh vụn quăng đầy chung quanh! Thông đứng lặng trên thềm, không biết phản ứng thế nào. Mai thì ngồi thụp xuống, hai tay che ngực, tòan thân chỉ còn cái quần lót nhỏ xíu. Một bà giơ chân đạp mạnh vào lưng, khiến cô ngã lăn ra. Các bà khác xúm lại, người thì chửi, người thì nắm tóc, rít lên đay nghiến.”
Phần 03 - 6:00 giây “Anh trở vào, lưỡng lự một chút rồi kéo hẳn quần Quyên xuống đến tận đầu gối rồi đặt cái khăn ướt lên ngang mông nàng. Quyên làm bộ nhăn mặt , xuýt xoa rên lên khe khẽ, nhưng thật ra nàng không còn thấy đau chút nào cả. Nàng úp mặt xuống gối mỉm cười. Nàng thầm cám ơn cha Xuân đã đánh nàng để tạo cơ hội cho nàng gắn bó với Thông. Nếu không có những ngọn roi này thì biết đời nào Thông mới dám cởi quần nàng.”
Phần 10 - 5:54 giây “Thông xoa nhẹ bàn tay trên lưng Trâm, bên ngoài lớp vải lụa dịu mát. Bàn tay anh vô tình đưa dần xuống và đặt trên mông Trâm. Cô vội vòng tay ra phía sau, lôi bàn tay Thông lên, bắt trở lại vị trí cũ. Một lúc sau, Thông lùa bàn tay vào trong áo Trâm, cô cũng lại kéo bàn tay anh ra, làm Thông chợt mỉm cười trong bóng tối.”
Phần 10 - 55:00 giây "Cô nằm ngửa, mái tóc đen dày xõa sang một bên. Trong làn ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn dầu chiếu qua lớp vải mùng trắng đục Thông vẫn nhìn rõ ngực Mai nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở đều đặn"
Phần 10 - 55: 39 giây “Sáng hôm sau chuông nhà thờ đánh thức. Thông dậy như thường lệ. Anh mở mắt, giật mình thấy mình nằm ngay dưới chân Mai và một bàn tay đặt trên đùi Mai.”
“Rồi chỉ trong khoảnh khắc, cô thấy Long quàng cánh tay qua, đặt nhẹ trên vai Trâm và kéo cô áp sát vào nguời Long. Trâm nhắm mắt lại, toàn thân đê mê lịm dần trong hạnh phúc. Và để đáp lại tấm thịnh tình ngàn năm một thưở. Trâm cũng nghiêng đầu tựa hẳn vào ngực Long, bàn tay cô tìm bàn tay Long, đan vào nhau và xiết chặt. Long quay sang, hôn trên trán Trâm rồi nghiêng đầu, áp má mình trên mái tóc còn thơm mùi nước hoa của Trâm. Bàn tay phải Long từ trên vai trâm đưa dần xuống, luồn trong vạt áo dài và đặt trên đùi Trâm, bấu mạnh để tỏ nỗi khát khao trong lòng. Trâm cũng lùa bàn tay vào trong áo Long, xoa nhẹ trên ngực. Long dáo dác nhìn quanh, rồi bạo dạn ôm lấy mặt Trâm, hôn ghì trên môi nàng.”
“Hai người cứ quấn lấy nhau, lật qua lật lại, quên cả ngưá ngáy vì những cọng rơm đâm vào da thịt. Mãi đến lúc xế chiều, nghe tiếng người nói chuyện mỗi lúc một gần, cô Bông mới đẩy Thế ra, cài vội nút áo và ngồi lên.”