Ta đã từng nghĩ, trọng sinh là cơ hội lớn nhất của đời người. Nhưng tỉnh lại trong hình hài một đứa bé sơ sinh, yếu ớt đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay, ta mới nhận ra đây vừa là kỳ ngộ, vừa là kiếp nạn.
Thế giới này rộng lớn, tiên ma ẩn hiện, cường giả có thể dời non lấp bể. Còn ta? Một hài nhi còn chưa mọc răng.
Nhưng chính trong thân xác yếu đuối này, lại ẩn chứa một linh hồn già dặn và một quyết tâm sắt đá.
Khi những đứa trẻ khác còn đang khóc đòi sữa, ta đã bắt đầu cảm nhận khí tức của đất trời.
Khi chúng đang tập lẫy, ta đã âm thầm vận chuyển chu thiên, xây dựng nền móng Đạo Cơ vững chắc nhất lịch sử.
Khi chúng bi bô học nói, trong đầu ta đã là những bộ kinh văn tối cao và những kế hoạch cho trăm năm sau.
Lấy thân xác hài nhi làm lớp ngụy trang hoàn hảo nhất, ta lặng lẽ quan sát thế giới, từng bước, từng bước một đặt chân lên con đường tu đạo chưa từng có tiền lệ.
Hành trình này, bắt đầu từ một đứa trẻ, nhưng đích đến... là đỉnh cao của Đại Đạo!