Dịch giả: Ronkute, Yencute, Ryuken, kukhoai, bokinhvan, Kensin_Kaoru, Big Bang, Luciferht, Độc Nhân
"Thu phong trảm hoàng diệp,
Dã hỏa thiêu khô thảo,
Hàn phong hô khiếu quá,
Xuân lai trừu chi điều."
{Thế Giới Hoàn Mỹ*} mà kết cục có đâu hoàn mỹ. Cuối cùng chẳng có ai bên cạnh (đối thủ, người thân đều tan xương nát thịt)....một cô độc...rồi ra đi... Tìm về luân hồi.
Truyện thành công khi vẽ ra 1 thế giới hồng hoang rộng lớn vô bờ, 1 hệ thống tu luyện hoàn toàn riêng. Main từ đứa bé thanh thuần, ngây ngô, lương thiện bỗng chốc chuyển thành một tay vô lại, xảo quyệt, già dặn và quái tính. (thông minh,có thiên phú nhưng cũng có cái sự nông nổi, bốc đồng, ngạo khí đúng với độ tuổi, lớn lên, chịu sự gọt giũa của cuộc sống, dần trở nên chín chắn.)
Sau truyện càng hay, tuyệt đỉnh khúc cuối:'Hoang còn không giữ được thiên đình thì Diệp có tư cách gì xưng thiên'
Tóm lại đây vẫn là một truyện đáng nghe, vừa bi lại cực hài.
- Một hạt bụi có thể lấp biển, một cọng cỏ chém hết mặt trời mặt trăng và ngôi sao, trong nháy mắt ở giữa long trời lỡ đất. Quần hùng cùng nổi lên, vạn tộc mọc lên san sát như rừng, chư thánh tranh bá, loạn khắp đất trời. Hỏi mặt đất bao la, cuộc đời thăng trầm? Một thiếu niên theo trong đất hoang đi ra , tất cả bắt đầu từ nơi này...